Tuesday, January 22, 2013

Buôn chứng khoán, buôn... hi vọng

Đôi lúc rảnh rỗi ngẫm nghĩ, thấy nhiều người mua CK và mua vé số chẳng khác gì nhau mấy. Họ cùng đều mua một thứ gọi là... hi vọng. Thị trường tăng thì họ hi vọng nó tăng thêm nữa. Thị trường giảm thì họ hi vọng nó đảo chiều. Miễn còn tiền là họ còn hi vọng.

Bear paint to bull


Thời gian đầu, họ thề thốt rằng chẳng bao giờ chơi đòn bẩy. Có ít chơi ít, có nhiều chơi nhiều. Không bao giờ vay mượn để khỏi phải lâm cảnh nợ nần. Thế rồi họ cũng đặt bút ký cái hợp đồng ký quỹ. Sau khi có margin, họ cũng tự nhủ sẽ chỉ dùng 50% số nợ được vay. Nhưng rồi một ngày, họ cũng được nhận margin call.

Chơi margin mà gặp lúc thị trường ảm đạm cũng giống như ngồi uống trà đợi người yêu. Thời gian thì lặng lẽ trôi, thị trường thì chầm chậm rớt, lãi margin thì đều đặn tăng, margin call thì nhắn tới tấp. Tiền đổ vào cầm cự margin như chén trà nhâm nhi chờ đợi. Trà cạn thì lại châm. Người yêu thì chưa thấy tới, cũng như thị trường chờ hoài vẫn chẳng thấy đảo chiều. Nhưng trà trong bình thì cạn dần. Chỉ còn mỗi xác.

Ban đầu, những nhà đầu tư CK họ nuôi hi vọng bằng kiến thức, bằng sự phân tích, bằng chính cảm nhận sắc bén về thị trường của họ. Sau đó họ nuôi hi vọng bằng tiền. Bỏ tiền và chờ, rồi lại bỏ thêm tiền. Cuối cùng, họ nuôi hi vọng bằng... niềm tin. Trước tiên họ tin chuyên gia, sau có nhiều "chiên da" quá, họ tin nhà nước. Rồi họ nhận thấy rằng có nhiều nguồn tin tức đi trước cả thời đại, họ tin vào đội lái. Cùng đội lái qua nhiều chuyến "đi sóng lướt gió", họ nhận ra rằng đôi lúc vừa leo lên tàu xong, thì thuyền trưởng lại đứng ở trên bờ và vẫy tay chúc họ ra biển đón bão bình an cùng... cá mập. Rồi một ngày, họ chẳng còn tin vào chính bản thân mình!

Còn người làm quản lý rủi ro như mình, chẳng biết nên ví giống như cái gì. Nhiều lúc, mình thấy giống như cái đồng hồ báo thức. Đến thời điểm là reng reng reng. Cảnh báo nhà đầu tư và kéo họ ra khỏi giấc mơ hi vọng. Nhưng đang mơ giấc mơ đẹp mà bị đánh thức cũng dễ làm người ta bực. Nên một số người nổi quạu, ném cái đồng hồ vô tường là chuyện thường. Sếp mình thì bảo: "Làm quản lý rủi ro, em phải là một đao phủ đối với khách hàng, là hung thần của môi giới, và là chốt chặn cho sự an toàn của cả công ty. Em phải dứt khoát và xử lý mạnh tay". Ôi, sao sếp nói mình giống Ác thần thế không biết!

Mà thôi kệ, lỡ xấu rồi, có đóng vai ác cũng chẳng sao! Giết! >:)

No comments:

Post a Comment